Khoa học tâm là gì và ở đâu, phân tích khái niệm tâm dưới quan niệm đạo phật
Dù thường nói và đàm đạo về “tâm” cơ mà thực sự bọn họ chưa gồm hiểu biết không thiếu thốn về khái niệm này. Trung tâm là gì, ở đâu, kích cỡ, hình dáng, color thế nào? nằm ở tim, trên não giỏi phần làm sao của cơ thể? làm cho sao rất có thể nhận ra được tâm? Dù đàm đạo dưới góc độ nào, bọn họ cũng không tồn tại câu vấn đáp cho những sự việc này bởi vì những gì biết đến “tâm” phần nhiều không thực thụ tồn tại. Tâm không tồn tại thành phần xuất xắc cấu tạo, không có màu sắc, hình dáng, hương thơm vị. Tuy vậy, chúng ta vẫn cần phải có được chút ý niệm về tâm. Giả dụ như ngay cả thông tin ban đầu này cũng rơi lệch thì các bạn sẽ không biết mình đang làm cho gì. Chúng ta cũng có thể tưởng rằng bản thân đang thực hành đạo giải thoát tuy nhiên thực hóa học lại chẳng đi mang đến đâu cả. Giống như để rất có thể đi phượt đến một chỗ nhất định, trước hết chúng ta cần phải gồm ý niệm về con phố cần đi và cái đích đề xuất đến.
Bạn đang xem: Tâm là gì và ở đâu

Để hoàn toàn có thể giúp chúng ta có ý niệm lúc đầu về tâm, bạn cũng có thể tạm phân tích trọng tâm ở nhị khía cạnh: Thể với Dụng của Tâm.
Thể của tâm
Thể của tâm, hay bản tính của tâm, vốn là vô niệm, nghĩa là không có tư tưởng phân biệt, phân tách cắt, không tồn tại vọng tưởng. Vì vô niệm, nó là thanh tịnh, những tư tưởng cần thiết gây lây lan ô và làm cho hư hại bản tính của tâm. Thực chất Tâm này nói một cách khác là Pháp thân, phiên bản giác, Chân như, Phật tính, Như Lai,…
Nói giải pháp khác, thể của vai trung phong hay bản tính của trung tâm là tính không, thường xuyên trụ bất biến, từ xưa tới thời điểm này chưa hề tăng giảm, chẳng đề nghị trước kia thì sinh, sau đây thì diệt. Không tại chỗ này không tức là hư không vô tri không có gì cả, mà ngược lại từ xưa nay, từ bỏ tính tâm có đủ toàn bộ các công đức: đại trí tuệ quang minh; chiếu soi mọi pháp giới; chân thật rõ biết; phiên bản lai vốn thanh tịnh; Thường, Lạc, Ngã, Tịnh; tự tại trong mát không trở thành đổi.

Tự tính tâm không tồn tại giới hạn về ko gian, thời gian và chưa phải cái gì núm thể. Bản chất của trường đoản cú tính tâm bao trùm khắp vạn pháp với tồn trên như vốn tất cả cả bên trong và phía bên ngoài tâm, nơi chính phiên bản thân bọn chúng ta, nơi tất cả chúng sinh và toàn cục vũ trụ pháp giới. đến nên, tự tính chổ chính giữa vốn sẵn đủ trong tất cả chúng sinh bình đẳng không không đúng khác, dù họ đang khổ cực hay an vui. Tâm họ giống với trọng điểm giác ngộ của Đức Phật, không có sự không giống biệt.
Vì thể của chổ chính giữa vốn vô niệm, không bị các tứ tưởng khiến cho nhiễm ô, biến hóa chất nên phiên bản tính giải bay đó tất cả sẵn và không hề thiếu nơi mỗi bọn chúng ta. Đây là nền tảng gốc rễ và phương châm thực chứng cho rất nhiều sự thực hành thực tế của bọn chúng ta.
Dụng của Tâm

Dụng của chổ chính giữa là mọi biểu hiện của thành tâm những tư tưởng, cảm hứng trong nội tâm, hoặc những đối tượng người dùng của chổ chính giữa phân biệt, như cỏ hoa, muông thú, sông núi, thành phố,… của ngoại cảnh. Những tư tưởng cảm giác này rất có thể tích rất hay tiêu cực, thanh tịnh giỏi phiền não. Chỉ có điều, phần lớn họ thường cho rằng ảo tưởng chính là duy nhất và không vậy đổi, tạo thành niềm tin cố chấp vào một trong những “cái tôi” hay bạn dạng ngã nên hay sinh trọng điểm phiền não. Bài toán chấp trước vào bản ngã hay một chủ thể "cái tôi” vẫn dẫn tới sự phân biệt và chia rẽ tự tính chổ chính giữa của chúng ta thành nhì phần, tạo nên mối dục tình nhị nguyên thân “chủ thể” và “khách thể”, “cảnh” với “người ngắm cảnh”, “cảm giác” và “người đón nhận cảm giác”, “suy nghĩ” và “người suy nghĩ”. Đây đó là nền tảng khiến cho sự dính chấp. Kết quả là bọn họ thường thuận theo đầy đủ gì vừa lòng với bản ngã cùng không thích rất nhiều gì trái với bạn dạng ngã: “tôi ao ước thế này” với “không muốn thế kia”... Thật ra, loại trói buộc, khiến họ đau khổ, lạc lõng với mắc kẹt vào sinh tử chính là những tứ tưởng và cảm giác bị lệch lạc của thiết yếu mình. Sinh tử chính là sự thể hiện của những tư tưởng và xúc cảm bị méo mó vày vô minh chấp té đó. Bạn dạng thân sinh tử không hề thực sự trường tồn như cách họ nghĩ nó là.

Thực tế, không tồn tại “cái tôi” hay bạn dạng ngã thừa ra trung khu thức của bạn, không có “cái tôi” như thế nào tồn tại tách biệt cùng với vạn pháp, vạn pháp là phần đông thứ nhiều người đang trải nghiệm. Họ không tất cả quyền sở hữu bất cứ cái gì. Nếu không nhận biết điều này và thường làm theo những gì tương xứng với bạn dạng ngã, bọn họ sẽ tiếp tục chịu khổ đau. Nuốm nên, chúng ta phải chuyển hóa, tịnh hóa truyền nhiễm ô, chuyển chúng quay lại thật thể và thật dụng của nó. Theo quan con kiến Phật giáo Đại thừa - Kim cưng cửng thừa, sự gửi hóa ấy là: A-lại-da thức gửi trở về Đại viên cảnh trí, Mạt-na-thức chấp bửa chuyển thành bình đẳng tính trí, ý thức phân biệt chuyển thành Diệu quan tiếp giáp trí, và năm thức giác quan chuyển thành Thành sở tác trí. Đây là sự việc chuyển trả về chân, vọng về thật. Căn nguyên và hiệu quả của sự đưa hóa này được y cứ trên sự thật là thể với dụng chỉ cần một, như sóng với nước biển là một, như hình bóng hồi quang bội nghịch chiếu trong gương và bạn dạng thân gương là một.

Từ phần đa chúng sinh thông thường cho tới những bậc Thánh nhân, người nào cũng có dụng của tâm. Dụng vô minh của trọng điểm sẽ đưa bọn họ vào hành trình dài sinh tử khổ đau, còn trường hợp biết tịnh hóa lây nhiễm ô, thấu rõ được chúng, thì những dụng của trọng tâm ấy sẽ đưa bọn họ trở lại Niết bàn an nhàn - thật tướng của tử sinh - tuy vậy về khía cạnh thể của tâm, vốn chẳng gồm Niết bàn giỏi Luân hồi. Giống như nước, trạng thái tự nhiên và thoải mái của nước là chất lỏng tuy nhiên sẽ đưa thành đá khi bị đóng góp băng, tự tính tâm trong khi cũng khác biệt khi bị vô minh và ảo mộng bao phủ. Tuy vậy tự tính trung ương không ở đâu cả, cũng như nước vốn không ở đâu cả. Khi đá tung chảy, nước trở về bản chất tự nhiên của nó. Khi họ loại bỏ tâm vô minh, trường đoản cú tính của họ được hiển bày.

Giả sử một người trước đó chưa từng nếm vị của một ly nước hoa quả hỏi tín đồ khác vị của nó như vậy nào. Câu trả lời có thể là “nó cực kỳ ngọt”. Tuy thế vị ngọt của ly nước như thế nào thì không tồn tại cách nào giải thích được, chỉ có chính phiên bản thân chúng ta phải nếm nó. Cũng như như vậy, tận hưởng trực tiếp về tự tính tâm không có từ ngữ nào phân tích và lý giải được.
Tóm lại, có thể thấy rằng thực sự căn phiên bản của vạn pháp, mặc dầu thuộc về nội trọng điểm như những xúc tình phiền não cùng trạng thái của tâm, giỏi thuộc về ngoại cảnh như cỏ cây hoa lá,… tất cả đều nằm đầy đủ trong cùng một phạm trù lớn lao là từ bỏ tính tâm. Chân lý buổi tối thượng này là vấn đề duy tuyệt nhất mà bọn họ cần dìm ra. Nhận thấy được đạo lý ấy đó là giác ngộ!
Diệu âm diệu ngộPhật học
Kinh phật
Pháp âm
Văn hóa
Nhạc & Phim
Nhạc niệm Phật
Sức khỏe
Suy ngẫm
Hình ảnh


TÂM LÀ GÌ?
Kính thưa quý bạn! Xưa nay họ thường bao gồm một lời nói suông rằng: “Tôi không buộc phải tu hành đưa ra cả, tôi chỉ cần tu vai trung phong là đúng, là đầy đủ rồi”. câu nói này nghe qua tưởng chừng như thật, tuy thế trên thực tiễn có mấy ai có tác dụng được như ý nghĩa chân thật của nó. Nếu đọc thì bọn họ đã làm Phật hết rồi, không còn có mặt ở bên trên Trái Đất này. Thật ra chữ tu bọn họ còn chưa biết thông, thì làm sao hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nhì từ đúng với đủ. Làm thế nào hiểu được vai trung phong là gì, tâm ở chỗ nào mà gấp bảo rằng: “Tôi không đề xuất tu hành đưa ra cả, tôi chỉ cần tu trung ương là đúng, là đủ rồi”.
Chúng ta xưa nay tưởng tâm của chính mình là trái tim cùng khối óc, phải thường suy nghĩ rằng: “Tôi không làm cái gi trái với lương trọng tâm đạo đức, ko trộm cướp, hãm hại, giết người là tôi đang tu trung tâm rồi”. tuy nhiên trên thực tiễn có mấy ai hiểu được ý nghĩa sâu sắc chân thiệt của lương trọng tâm và đạo đức, phát âm được nhị mặt thiện ác, đúng sai? Nếu họ thật sự hiểu được ý nghĩa sâu sắc tu trọng điểm là gì, thì đang thốt lên hầu như lời nói sống động rằng: “Tôi phải cố gắng tu hành để sửa thay đổi hành vi và lời nói tội lỗi của tôi mỗi giây, từng phút”. Tuy họ chưa hiểu trọng tâm là gì và trọng tâm ở đâu, mà lại ít ra họ đã biết quan sát vào mình. Lúc biết nhìn vào mình thì những bước sau đó cảm nhận ra mình, tò mò mình, phát hiện mình cùng làm chủ yếu mình sẽ không thể bao xa. (Không còn bao xa nghĩa là việc tu trọng điểm của ta bắt đầu đi đến đúng cùng đủ).
Một là, quan sát vào mình: Nghĩa là quan sát vào lỗi mình, không nhìn vào lỗi người.
Hai là, cảm nhận được mình: Nghĩa là cảm nhận được tội lỗi của chính mình đã tạo thành từ vô lượng kiếp cho nay. Giờ mình cần lo sám hối tu hành nhằm sửa biến thân tâm mỗi giây từng phút.
Ba là, khám phá mình: Nghĩa là khám phá mình là ai, bản thân từ đâu đến, khi bị tiêu diệt mình đang đi về đâu và phần đông sự đau đớn luân hồi này từ đâu mà có và làm sao thoát khỏi luân hồi?
Bốn là, thấy được mình: tức là thấy được hầu như nguồn gốc đau đớn từ vô lượng kiếp cho nay, đều vị mình tạo thành và từ bỏ mình đề nghị gánh chịu, không tương quan gì cho ai.
Năm là, làm chủ yếu mình: tức thị biết Phật là mình, mình là Phật, rồi buông xả dục vọng và đoạn sạch sẽ vô minh nhằm trở về có tác dụng Phật. Khi làm Phật rồi thì sự tu tâm của ta mới được kết thúc viên mãn.
Bây giờ bọn họ tìm hiểu vào chân vai trung phong của mình. Khi gọi được chân tâm của mình rõ ràng, thì ta bắt đầu biết tu trung khu từ đâu cùng sửa trung tâm chỗ nào? Còn nếu chưa hiểu tâm là gì, tâm ở đâu thì sự tu hành của ta sẽ không đi mang đến đâu và uổng giá tiền cả đời. Phật nói: “Tâm Phật và trọng điểm của bọn chúng sanh vốn đồng một thể ko hai”. tức là nói vai trung phong của chư Phật và chổ chính giữa của họ bằng nhau, ko cao, ko thấp, ko nhỏ, ko lớn. Tóm lại, vai trung phong của Phật và vai trung phong của ta là một trong những không hai, không khác biệt. Tôi biết quý bạn sẽ hỏi rằng: “Nếu trọng điểm của Phật và tâm của ta là 1 trong những không hai, vậy thì lý do quý Ngài làm cho Phật, còn chúng ta thì làm chúng sanh?”.
Thưa quý bạn! Chư Phật và họ chỉ khác nhau có một niệm mê, giác mà thôi. Tức thị chư Phật thì vẫn giác ngộ, còn họ thì vẫn còn đó si mê. Vì chưng vậy nhưng mà cảnh giới, hình tướng mạo của chư Phật cùng cảnh giới, hình tướng mạo của bọn họ mới khác xa bởi vậy đó. Nhưng cho dù cảnh giới, hình tướng tá của chư Phật với cảnh giới, hình tướng mạo của chúng ta có không giống xa như thế nào, thì trung ương của chư Phật và trung tâm của họ cũng không hề có một chút ít mảy may không giống biệt.
Nếu bàn mang lại chân tâm, thì phàm tình như họ không thể dùng dòng trí nông cạn hay ngôn ngữ hạn thon thả của trần thế mà bàn luận được. Tại sao? vị thể tánh chân chổ chính giữa của ta vốn không có hình tướng. Tuy không tồn tại hình tướng, nhưng bạn cũng có thể tìm đọc tâm 1 phần nào qua những vụ việc do tâm vươn lên là hiện ra. Chỉ cần hiểu được sự đổi khác của tâm, thì ta đã thể hội được thể tánh của đôi bàn chân tâm.
Giờ chúng ta tạm tìm hiểu về thể tánh của vàng, nước cùng vũ trụ. Chỉ việc hiểu được thể tánh của chúng, thì ta sẽ hiểu được phần như thế nào thể tánh chân trung ương của ta.
I. Vàng
Vàng là thể tánh rắn vững chắc và chiếu sáng, nên bọn họ thường sử dụng vàng để triển khai ra đa số thứ nàng trang hay đồ vật dụng như là: Nhẫn, dây chuyền, vòng xuyến, tượng Phật, chữ tranh, thau chậu, bình… tóm lại, chúng ta có thể dùng vàng để tạo nên cả trăm, nghìn hình tướng con gái trang với vật dụng khác nhau. Nhưng mang đến dù chúng ta có cần sử dụng vàng để tạo nên nhiều hình tướng không giống nhau như vậy nào, thì thể tánh của xoàn cũng không còn bị cầm cố đổi.
II. Nước
Nước là thể tánh ướt, thanh tịnh và tươi mát, bắt buộc đâu đâu cũng có thể có nước. Nếu không tồn tại nước thì vạn vật muôn chủng loài hữu tình và vô tình ngơi nghỉ trong thiên hà này sẽ không có sự sống tồn tại. Nước có nhiều hình tướng không giống nhau như là: Nước ra biển khơi thì thành biển, ra sông thì thành sông, ra hồ thì thành hồ, lên lỗi không thì thành mây, mây rơi xuống thì thành mưa… tóm lại, hình tướng tá của nước cấp thiết dùng số lượng thiên văn để mà tính đếm được. Nhưng mặc dù nước gồm bị duyên khống chế và biến hóa hóa như vậy nào, thì thể tánh của nước cũng không hề bị thay đổi.
III. Vũ trụ
Vũ trụ là thể tánh mênh mông rộng béo không tận cùng như như bất động. Vũ trụ có thể biến hóa ra vô lượng nhân loại lớn, nhỏ, thanh tịnh, ô uế, hạnh phúc và đau khổ khác nhau cùng vũ trụ luôn có sự thành tựu, hoại diệt, vĩnh cửu, luân phiên vần, đổi khác đời đời, kiếp kiếp không thuộc tận. Nhưng mặc dù những hình tướng mạo thành tựu, hoại diệt với vĩnh cửu đó bao gồm thiên biến vạn hóa như vậy nào, thì thể tánh của vũ trụ vẫn không thể bị nạm đổi.
Qua cha thể tánh nghỉ ngơi trên, chúng ta thấy thể tánh của vũ trụ là to lớn không thuộc tận, mặc dù ta có muốn nghĩ, mong bàn cũng không được. Nhưng tất cả một điều mà họ không thể ngờ đâu được, kia là: trung khu của ta lớn lớn bao phủ cả ngoài trái đất và tất cả vạn vật hàng trăm chủng loài ở trong vũ trụ này đều do tâm họ tạo ra. Nắm lại, tất cả những gì dù là lớn như vũ trụ, nhỏ như phân tử bụi, trang nghiêm như cõi Phật tốt là u minh như địa ngục, đều là vì tâm của chư Phật và trọng điểm của chúng sanh tạo thành ra. Bọn chúng chỉ gồm khác tại đoạn là: trọng điểm của chư Phật thì tạo thành mười phương cõi Phật thanh tịnh; còn vai trung phong của chúng sanh thì tạo ra mười phương quả đât chúng sanh luân hồi sinh tử. Nhưng mặc dù tâm của bọn họ có tạo nên sáu vấp ngã luân hồi đau buồn và u tối như vậy nào, thì thể tánh chân trung ương của bọn họ cũng không thể bị nắm đổi.
Thưa quý bạn! Qua sự phân tích ở trên, bọn họ đã gọi được phần như thế nào thể tánh của chân trọng tâm rồi. Bây chừ chúng ta tìm hiểu đến vô minh đang bịt lấp trọng tâm ta bằng phương pháp nào? chỉ cần hiểu rõ thì ta sẽ gan góc buông xả tham, sân, yêu thích để về bên chân vai trung phong (Phật tánh) của ta. Bây giờ chúng ta tò mò vào vô minh của vàng, nước và vũ trụ từ bỏ đâu nhưng mà có, thì đã hiểu được vô minh của ta tự đâu mà lại có.
Vô minh của vàng: Bản thể của vàng là chói sáng, mà lại vàng bị fan đời đem đi chế tạo thành những hình tướng sang hèn, đẹp mắt xấu, cao thấp không giống nhau. Trường hợp có người dùng một khối rubi để đúc thành tượng Phật, thì tượng Phật đó sẽ được người ta đặt tại những địa điểm trang nghiêm để thờ cúng và lễ lạy. Tuy nhiên cũng là khối tiến thưởng đó, nhưng mà có tín đồ đem đi làm việc thành thau chậu nhằm tắm rửa, thì nó sẽ bị người ta đặt ở những nơi nhơ bẩn bẩn với tanh hôi. Cùng là 1 trong những thể vàng có tác dụng ra, nhưng tại sao nó lại có sự minh bạch sang, nhát khác xa như vậy? là vì hình tướng của chính nó khác nhau. Ai đã làm cho hình tướng của nó khác nhau? là do vàng bị tín đồ đời điều khiển và tinh chỉnh và xếp đặt, đề nghị nó không tồn tại quyền từ chủ, chỉ đành theo duyên thay đổi mà thôi. Vô minh của nước: Bản thể của nước là ướt, trong mát với tinh khiết. Tuy vậy nước bị duyên khởi của đất, nước, gió, lửa và bị vạn vật hàng trăm chủng loài hữu tình với vô tình khống chế. Biến hóa nó ra thành nhiều hình tướng vào sạch, ô uế, ngọt mặn, thơm thối không giống nhau. Cùng là 1 trong thể nước, nhưng vì sao nó lại sanh ra những hình tướng quý phái hèn, bẩn thỉu sạch, thối thơm không giống xa như vậy? nguyên nhân là nước bị duyên khống chế và điều khiển, yêu cầu nó không tồn tại quyền từ bỏ chủ, chỉ đành theo duyên biến đổi mà thôi. Vô minh của vũ trụ: bản thể của vũ trụ là thanh tịnh, trong veo và như như bất động. Nhưng vì sao vũ trụ lại chuyển đổi ra vô lượng nhân loại hạnh phúc, an lạc, âu sầu và đọa đày không giống nhau như vậy? vì chưng vũ trụ bị trung ương thức của các loài hữu tình điều khiển, kiềm chế và bị quy phép tắc thành tựu, hoại diệt xoay vần của vạn pháp, bắt buộc nó không tồn tại quyền tự chủ chỉ đành theo duyên biến hóa mà thôi.Xem thêm: Cách tối ưu hóa card màn hình amd để chơi game mượt, hạn chế
Nếu vàng bao gồm quyền từ bỏ chủ, thì tiến thưởng chỉ muốn tạo thành tượng Phật để cho những người đời ngắm nhìn và lễ bái. Vàng sẽ không muốn làm thau chậu bị đặt ở những nơi dơ bẩn bẩn, tanh hôi. Nước chỉ ý muốn làm băng tuyết tinh khôi, sương mai tinh khiết, suối mát, mưa rơi thấm nhuần tình thương đi khắp đầy đủ nơi, nuôi sống các loài. Nước sẽ không muốn làm chất độc hại ô nhiễm, ứ đọng khắp nơi ám sát chúng sanh. Vũ trụ chỉ muốn tạo ra mười phương cõi Phật thanh tịnh. Vũ trụ sẽ không muốn tạo nên lục đạo luân hồi đau khổ.
Qua rất nhiều sự việc đổi khác ở bên trên cho chúng ta thấy: Vàng, nước và vũ trụ phần lớn bị duyên khống chế, buộc phải chúng không tồn tại quyền từ bỏ chủ, chỉ đành theo duyên biến đổi không ngừng. Hiện thời chúng ta sẽ hiểu được vô minh của vàng, nước với vũ trụ rồi. Vậy chúng ta đang bị ai kiềm chế và cái gì là vô minh đang bịt lấp bọn họ đây?
Thưa quý bạn! không một ai xa lạ mà chính là thần thức của ta đang kiềm chế chân tâm của ta đấy. (Thần thức mà tín đồ đời thường điện thoại tư vấn là thần hồn giỏi linh hồn). Còn vọng tưởng tham, sân, đắm say của thân mang tạm này đó là vô minh đang che lấp thần thức, để cho thần thức của ta ko biết trở lại nhập thể với chân tâm. Vì vậy, thân giả tạm này đó là kẻ thù lớn số 1 của ta. Tại sao? do nó đã tạo ra sáu sản phẩm công nghệ độc để mê hoặc thần thức, làm cho thần thức của ta mê đắm không biết cù về. Sáu đồ vật độc hấp dẫn đó là: Tham, sân, si, mạn, nghi và ác kiến. Bây giờ chúng ta khám phá vào sáu vật dụng độc này để xem chúng lợi hại ra sao mà rất có thể mê hoặc được thần thức của ta.
Tham: Là tham vọng đủ đồ vật không tận cùng, không đáy.
Sân: Là sảnh hận, hãm hại, đố kỵ không cùng tận, không chấm dứt.
Si: Là ham mê lừng khừng phân biệt đâu là giỏi xấu, chánh tà.
Mạn: Là coi loại ta của mình còn to hơn Trời, không có bất kì ai sánh bằng. Thậm chí, chư Phật và Thánh thánh thiện ta cũng không để vào mắt.
Nghi: Là lòng dạ xấu xa, nghi ngờ. Đến nỗi lời của chư Phật, chư Thánh ta cũng không tin, không để vào tai, trái lại còn phỉ báng. ˙
Ác kiến: Là tà tri, tà loài kiến (tức nghĩ sai, thấy sai). Vị nghĩ sai với thấy sai yêu cầu ta thường xuyên hay vạch lá tra cứu sâu, xói móc lỗi người. Rồi làm cho những chuyện quái dị để hãm sợ hãi lẫn nhau.
Thưa quý bạn! vớ cả bọn họ không những thì ít, vào tâm đều sở hữu chứa sáu sản phẩm công nghệ độc này, cần ta new cùng xuất hiện ở cõi Ta bà đây. Không đầy đủ vậy mà chúng ta còn tích điểm chúng trong thâm tâm thành băng, thành khối. Điều đáng buồn là họ đã chất chứa chúng đầy cả hỏng không rồi mà không hề hay biết. Ngược lại, còn tưởng bản thân là tín đồ trong sạch, thanh cao và tất cả trí tuệ lắm. Đôi khi gặp gỡ được thiện tri thức khuyên nhủ tu hành nhưng ta không biết cảm ơn. Ngược lại, ta còn nổi sảnh chửi mắng và nhận định rằng người đó đã nghĩ mình sinh hoạt ác, bắt buộc mới khuyên bảo mình tu hành.
Không đông đảo vậy mà chúng ta còn vấn đáp lại với chúng ta rằng: “Ai nghỉ ngơi ác thì bạn đó mới cần tu, còn tôi không có ở ác thì tôi không buộc phải tu hành chi cả”. Chúng ta trả lời như vậy lẽ nào chư Phật, tình nhân tát, Tăng, Ni cùng Phật tử là những người ở ác không còn sao? bọn họ si mê, điên đảo đến hết thuốc chữa. Những người không thấy mình bao gồm tội chính là những người có tội những nhất sinh sống trên trần gian này. Xin quý bạn chớ cấp nóng giận, chỉ việc quý bạn kiên nhẫn đọc không còn cuốn sách này, thì sẽ hiểu ra mình tất cả tội các hay ít?
Bây giờ chúng ta tìm hiểu vào chổ chính giữa giả cơ mà ta đã sống hàng ngày với nó. Chỉ việc hiểu được trung ương thật và trung tâm giả khác nhau ở nơi nào, thì ta sẽ có đủ trí tuệ và kiêu dũng buông xả vai trung phong giả để trở lại với trung ương thật của ta. Tâm giả có nghĩa là tâm vọng từ thân ta sanh ra nhưng có. Thân ta gồm bao gồm sáu phần đặc biệt gọi là lục căn. Lục căn có nghĩa là sáu phần: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý. Hằng ngày, họ thường dùng sáu căn này nhằm tiếp xúc với sáu cảnh, rồi sanh ra tham đắm với sáu trần. Sáu trần có nghĩa là sáu vật dụng mà fan đời ai cũng ưa thích, kia là: Sắc, thanh, hương, vị, xúc và pháp.
Sắc: Là nói tầm thường hết dung nhan đẹp, xấu của chũm gian.
Thanh: Là nói tầm thường hết music hay, dở.
Hương: Là nói thông thường hết hương thơm, hôi thối.
Vị: Là nói thông thường hết vị ngọt, đắng, cay.
Xúc: Là nói bình thường hết hành vi khoái lạc tiếp xúc của thân.
Pháp: Là nói thông thường hết vạn vật dụng hữu tình cùng vô tình.
Hằng ngày, chúng ta thường cần sử dụng sáu căn của bản thân để xúc tiếp với sáu è như là: Mắt thì thấy sắc; tai thì nghe âm thanh; mũi thì ngửi hương thơm, lưỡi thì nếm vị ngọt, đắng; thân thì tiếp xúc với hoan lạc mềm, cứng; ý thì tơ tưởng và tham vọng đủ máy pháp.
Tóm gọn cho dễ nắm bắt sáu căn là thân của ta, còn sáu trằn là toàn bộ vạn vật hữu tình với vô tình ở trên trần gian này, mà tín đồ đời ai ai cũng tham đắm, yêu dấu và hưởng thụ. Chúng ta người nào cũng thích nhìn cái đẹp, đam mê nghe âm thanh hay, yêu thích ngửi hương thơm lạ, say đắm nếm vị ngọt ngon, ham mê khoái lạc hưởng thụ và thích phần đông chuyện vừa ý yêu cầu ta bắt đầu bị khổ. Nếu chúng ta biết dùng chân trung khu và trí tuệ để nhìn sự việc, thì ta đâu gồm khổ mà lại đã làm cho Phật từ tương đối lâu rồi.
Chân chổ chính giữa và vọng tâm khác biệt ở khu vực nào? Chân vai trung phong thì không có tham, sân, si với chấp trước, còn vọng trọng điểm thì gồm tham, sân, si và chấp trước. Nếu tín đồ giác ngộ dùng chân tâm để xem thì đã thấy dây chuyền, vòng, nhẫn, bông tai là một không hai. Vì tất cả đều làm bởi vàng mà ra, cần họ không hề phân biệt, chấp trước. Còn người si mê dùng vọng tâm để xem thì đang thấy nhẫn là nhẫn, vòng là vòng. Ví như như có ai cho tới nói với họ rằng: Vòng với nhẫn tương tự nhau không khác, thì người si mê kia sẽ bàn cãi hơn đại bại đến cùng. Thậm chí, họ còn kungfu đến bể đầu thì mới thôi. Bởi vậy, fan giác ngộ và tín đồ chưa giác ngộ có cái nhìn khác nhau là ở phần này.
Ở trên, chúng ta chỉ new bàn đến một chút phân biệt chấp trước của bé mắt thôi, mà đã sanh ra gây gổ kungfu rồi. Nếu thêm vào đó năm chiếc chấp trước của tai, mũi, lưỡi, thân và ý thì sự chấp trước của ta còn tệ hại cho dường nào. Bởi vậy mà thế giới này mới gồm đầy rẫy tai ương chiến tranh với giết hại lẫn nhau không dứt. Toàn bộ đều vày cái tâm si mê, điên đảo và chấp trước của chúng ta tạo ra. Hiện giờ chúng ta vẫn hiểu được thân mang tạm này là nguồn gốc tạo ra cái vòng vô minh để thú vị thần thức, thì ta bắt buộc giúp thần thức phá vô minh để trở về chân tâm. Mong mỏi phá được vô minh thì thứ nhất ta phải mày mò về quyền lực của thần thức và năng lượng nhiệm mầu của đôi bàn chân tâm. Chân tâm là thể tánh có năng lượng thiên vươn lên là vạn hóa, còn thần thức là nhà thể có tác dụng điều khiển bất khả tứ nghì. Chân trung khu và thần thức mặc dù hai nhưng một, mặc dù một nhưng mà hai. Tâm cần thiết rời thần thức, thần thức cũng quan trọng rời tâm. Tại sao? vày thể tánh mà không tồn tại chủ thể thì sẽ không phát huy được Diệu tánh, còn công ty mà không có thể tánh thì sẽ không còn phát huy được thế lực tối thượng, do vậy gọi phổ biến là tâm thức.
Tâm của ta không đến, ko đi, ko lấy, cũng không quăng quật và luôn luôn hiện diện ngơi nghỉ khắp gần như nơi. Còn cho hay đi, đem hay bỏ đều là vì thần thức của ta cố đổi. Nếu như thần thức đi làm việc súc sanh, thì trung khu của ta sẽ biến chuyển cho thần thức có thân súc sanh. Trường hợp thần thức đi làm việc người, thì trung tâm sẽ biến cho thần thức bao gồm thân người. Ví như thần thức đi làm Phật, thì trung ương sẽ biến cho thần thức bao gồm thân Phật… cầm lại, đông đảo sự thay đổi của trọng điểm đều là do thần thức của ta khống chế, tâm không có quyền trường đoản cú chủ, chỉ đành theo thần thức mà chuyển đổi không ngừng. Nhưng mặc dầu thần thức của ta có điều khiển và tinh chỉnh tâm ta trở thành hóa như thế nào, thì cũng không chuyển đổi được thể tánh của chân tâm. Bởi vậy, trong gớm Phật nói: “Tâm chiếu mà lại thường tịch, tịch nhưng thường chiếu”. Nghĩa là trung khu thì hay sanh ra vạn pháp, nhưng trung tâm lúc nào cũng giống như như bất động, cũng tương tự mặt gương luôn luôn tỏa ra ánh sáng phản chiếu rất nhiều hình tướng, không phân biệt. đồ dùng gì cho thì nó hiện, đồ gia dụng gì đi thì nó mất, tùy duyên nhưng chiếu cùng tùy duyên mà lại lặn, mà lại thể gương thì thời điểm nào tương tự như như bất động.
Thưa quý bạn! Qua sự đối chiếu ở trên, ta đã hiểu được phần nào trọng tâm thật, trọng điểm giả cùng vô minh của ta rồi. Bây chừ ta đề nghị giúp thần thức phá vô minh để trở về chân tâm. Trong kinh Phật nói: “Ta cũng là 1 trong chúng sanh trong quá khứ, giờ đồng hồ ta đã thành Phật, còn tất cả chúng sinh là Phật vẫn thành”. Tại sao Phật lại quyết đoán với họ như vậy? là vì Phật thấy tất cả chúng sanh đều sở hữu chủng tử Phật tánh A mày Đà y như chư Phật không khác. Lúc ta niệm A ngươi Đà Phật, có nghĩa là niệm từ tánh A mi Đà của mình và đôi khi ta cũng thâu nhiếp được thần lực của mười phương chư Phật gia trì. Bởi vì vậy, tĩnh thổ được điện thoại tư vấn là pháp môn nhị lực (nhị là hai, lực là thần lực). Nghĩa là ta yêu cầu dùng thần lực của bản thân mình để thâu nhiếp thần lực của mười phương chư Phật. Phật nói nhị lực là để cho họ dễ hiểu nhưng mà trên thực tế pháp môn tĩnh thổ chỉ gồm một đại lực dung thông nhưng thôi. Trên sao? vày tâm của Phật và trọng điểm của chúng ta là đồng một thể ko hai. Còn nếu không hai thì làm cái gi có nhị lực? Nói như vậy không có nghĩa là họ không tất cả thần lực của chư Phật gia trì. Dĩ nhiên là có, vày mỗi niệm A mi Đà của ta sẽ niệm hằng ngày, mọi là trực chỉ dung thông cùng với Diệu chổ chính giữa của mười phương chư Phật. Lực lực dung thông, lực lực tương đương và cung ứng lẫn nhau. Cung ứng lẫn nhau nghĩa là: bọn họ phải dùng thần lực tự chân tâm của bản thân để nương nhờ vào thần lực của mười phương chư Phật. Tại sao? bởi vì cái màn vô minh của ta tạo ra đã quá sâu dày, cơ mà thần thức của ta thì mới được thức tỉnh phía trên thôi, buộc phải ta chưa có đủ thần lực và trí tuệ để phá vô minh. Vì chưng vậy mà bọn họ phải nương vào thần lực của Phật A mi Đà với chư Phật mười phương gia trì.
Thưa quý bạn! khi thành Phật bọn họ sẽ có không thiếu kim thân, trí tuệ cùng thần thông tương tự y như Phật A mi Đà không khác. Tuy nhiên kim thân, trí tuệ với thần thông cơ mà ta đã đạt được đó chưa hẳn là do Phật A mi Đà ban cho, mà toàn bộ đều là do tâm thức của ta từ thành tựu. Giả dụ nói trên sự thì chư Phật hỗ trợ cho ta gồm thân kim Phật. Vì nếu không tồn tại chư Phật khai thị, dẫn lối và trợ lực thì ta vẫn tồn tại trôi lăn khổ sở trong sáu bổ luân hồi quan yếu thành Phật. Còn nói trên lý, thì thân kim Phật là vì tâm thức hợp tuyệt nhất của ta tự thành tựu. Cũng tương tự thân người của ta bây giờ đang có. Ví như nói trên sự, cho nên nhờ tinh phụ vương huyết mẹ cấu tạo mới thành. Cơ mà nói bên trên lý, thì thân người là do tâm thức và nghiệp lực của ta chiêu cảm mà lại có. Nếu như từ nơi trung khu thức với nghiệp lực của ta chiêu cảm nhưng mà có, thì phụ huynh của ta làm sao có gia thế để tạo nên tướng tín đồ cho ta? bố mẹ của ta chỉ là tín đồ trợ duyên nuôi dưỡng và hỗ trợ cho ta gồm đủ hình hài cơ mà thôi. Khi ta thành Phật cũng tương tự vậy đó. Thân kim Phật là vì tâm thức hợp nhất của ta chuyển đổi thành, còn chư Phật chỉ với đại phụ huynh giúp mang đến ta chiến thắng được thân kim Phật mà thôi. Tại sao chư Phật là đại thân phụ mẹ, còn phụ huynh sanh ra ta là tiểu phụ thân mẹ? Là vì bố mẹ chỉ chiến thắng cho ta tất cả thân giả, còn chư Phật thì chiến thắng cho ta tất cả thân kim Phật. Thân mang thì chỉ được sống thọ trong một đời, còn thân kim Phật thì được trường thọ vĩnh cửu. Bởi vậy, ơn nghĩa của chư Phật ta tất yêu nào báo đáp, mà chỉ từ khắc cốt ghi trọng tâm đời đời, kiếp kiếp ko quên. Lúc đọc cho đây tôi biết quý bạn sẽ hỏi rằng: “Nếu thân Phật và thân fan đều là do tâm thức của ta chuyển đổi thành. Vậy thì vì sao thân fan thì bị đau nhức yếu già chết, còn thân Phật thì được trường lâu vĩnh cửu, vậy sự khác hoàn toàn đó là tại đoạn nào?”.
Thưa quý bạn! Thân Phật với thân tín đồ của ta chỉ khác nhau ở một niệm mê, giác của ta cơ mà thôi. Tức thị thân tín đồ mà ta đang có, là vì trước khi sanh ra thì thần thức của ta say mê mê chạy theo tâm đưa (tức chạy theo tâm vọng), đề xuất chân trọng điểm của ta yêu cầu duyên theo thần thức mà khiến cho ta bao gồm thân người. Còn khi thân Phật của ta được thành tựu, là dựa vào thần thức của ta biết quay về hợp thành tiện thể với Diệu tâm, đề nghị thân Phật của ta bắt đầu có khá đầy đủ trí tuệ, thần thông nhiệm mầu với sống trường lâu vĩnh cửu. Còn thân tín đồ mà ta đang xuất hiện là vì chưng duyên của tứ đại trả tạm tạo nên thành, bắt buộc ta không tồn tại thần thông, trí tuệ đưa ra cả cơ mà chỉ gồm si mê, điên hòn đảo thôi. Tư thứ tứ đại chính là đất, nước, gió và lửa: trong những số ấy thì thịt, xương, tim, gan, phổi… của ta là do đất cấu tạo thành; huyết là vì nước kết cấu thành; tương đối thở là do gió cấu tạo thành; nhiệt độ nóng trong người là do lửa cấu trúc thành. Nếu tứ thứ này trong fan của ta ko được quân bình thì đang sanh ra bệnh. Nghĩa là nếu như nước trong bạn của ta bị thiếu thốn thì sanh ra nóng sốt. Nếu như lửa trong bạn bị thiếu thì sinh ra giá cúm. Khi tứ đại còn thì ta sống, khi tứ đại loại bỏ thì ta chết. Bởi vậy, người chết thứ nhất là bị khuất (tức gió đã quăng quật đi), rồi mang lại huyết ngưng lại (tức nước đã vứt đi), rồi đến nhiệt độ nóng mất đi (tức lửa đã bỏ đi) cùng cuối cùng chỉ với lại thân xác cứng rét mướt là đất. Đất là còn lại ở đầu cuối vì nó phải cần có thời gian rã rã nhằm trở về với mèo bụi. Còn giả dụ thân khu đất này được nấu nung thì nó sẽ hối hả trở thành cát bụi. Thân cát bụi trở về với cát bụi, vạn đồ hữu tình cùng vô tình sinh sống trên trần gian này cũng vậy, ở đầu cuối cũng hầu hết trở về với mèo bụi.
Bây giờ họ tìm gọi về thần thông. Thiệt ra, tất cả bọn họ hằng ngày các đang dùng 1 phần thần thông của bản thân mà không giỏi biết. Trong mỗi chúng ta, ai ai cũng có số đông chuyện quá khứ vui bi thương lẫn lộn, ai cũng có đều lần đi xa, đi từ thức giấc này mang lại tỉnh kia, hoặc tách nước này đến nước kia nhằm sinh sống tốt du lịch. Ví như ta rời ra khỏi nước nước ta để ra nước ngoài sinh sống. Mặc dù sinh sống sinh hoạt nước ngoài, nhưng số đông kỷ niệm vui ai oán ở nước ta hay đa số nơi ta đã đi qua đều vẫn tồn tại tồn tại ở trong thâm tâm thức. Chỉ cần ta nghĩ mang đến thì vào tích tắc phần đa chuyện thừa khứ, vị trí chốn, cảnh vật, cảm giác vui buồn… đều hiện về trước mắt. Thậm chí, có những chuyện đã trải qua mấy mươi năm cơ mà ta tưởng như hiện tại. Tại sao chúng ta có được tài năng thần diệu đó? là do tâm của ta đang hiện hữu ở khắp số đông nơi. Nếu vai trung phong của ta không hiện diện ở khắp mọi nơi, thì những xúc cảm vui bi đát và đau khổ đó đang không bao giờ có. Những cảm xúc mà ta bao gồm được mọi khi nhớ đến chuyện quá khứ, lúc này hay tương lai phần nhiều là nhờ trọng tâm của ta đang hiện hữu ở đó. Nhờ tâm hiện diện ở này mà ta bắt đầu sống lại được với những cảm hứng rung động, vui buồn… Chẳng qua ta không tồn tại tu hành nên không tìm tòi chân tướng đó thôi.
Trong kinh Phật nói: “Cõi rất Lạc bí quyết xa cõi Ta bà mà họ đang sống là mười vạn ức Phật độ”. Nếu chúng ta dùng con số thiên văn để tính khoảng cách xa của nó, thì không tồn tại cách chi tính đếm được. Điều này cho biết cõi cực Lạc giải pháp xa nỗ lực giới họ biết dường nào. Vậy nhưng Phật lại nói rằng: “Chúng sanh chỉ việc khởi lên một niệm thì sẽ đến được cõi cực Lạc ngay”. Nghe qua thật là khó tin, nhưng đây là vạn lần sống động vì Phật không bao giờ nói lời đưa dối.
Ví dụ: hiện tại, họ đang sinh sống Mỹ nhưng thử khởi lên một niệm là đi về việt nam để thăm gia đình, thì tức thì tức tự khắc ta sẽ có xúc cảm như mình sẽ ở nước ta rồi, có phải vậy không? Thậm chí, thần thức của ta về tới vn còn nhanh hơn loại khẩy móng tay. Khi ta vãng sanh cũng giống như vậy đó. Chỉ vào một niệm, thì thần thức của ta đang đi vào cõi rất Lạc rồi. Tại sao thần thức của ta đã có được mãnh lực thần thông đó? nguyên nhân là tâm của ta đã hiện diện ở cõi rất Lạc thọ rồi. Chẳng qua thần thức của ta vẫn tồn tại si mê tham đắm dục trần, buộc phải không chịu đựng buông xả để cất cánh về Tây phương rất Lạc kia thôi.
Khi làm sao thần thức của ta được thức tỉnh tu hành niệm Phật, thì dịp đó ta muốn bay về cõi Phật lúc nào cũng được. Có nghĩa là nói lúc này tuy thân của ta vẫn còn ở đây, nhưng trung tâm thức của ta thì đang ở cõi cực Lạc rồi. Đợi đến khi nghiệp báo của thân này trả xong, thì thời điểm đó ta đang tự tại cất cánh thẳng về Tây phương rất Lạc để chạm mặt Phật A mi Đà và thành quả Phật thân. Còn hiện nay ta có muốn bỏ cái thân mang tạm này để cất cánh về rất Lạc cũng không được. Trên sao? bởi nghiệp tội của ta còn quá nhiều, yêu cầu phải ở đây tu hành để trả nghiệp. Khi nào trả nghiệp hoàn thành rồi, thì dịp đó ta bắt đầu được Phật mang lại nơi tiếp dẫn đưa về Cực Lạc. Ý nghĩa trả ngừng nghiệp ở đó là nói chúng ta phải trả dứt nghiệp của báo thân này (tức thân lúc này của ta), chưa phải là trả xong xuôi nghiệp tội nhưng ta đã chế tạo từ vô thỉ kiếp mang đến nay. Xin quý bạn chớ tất cả hiểu lầm.